Abstract:
|
Để hữu thể hoá những tâm thức trong thế giới ý niệm, trong trí tưởng tượng, người ta xây dựng những biểu tượng để diễn đạt một cách gián tiếp, bóng gió, những dự cảm mơ hồ với sự đồng nhất giữa cái biểu đạt (rất hạn hữu) mà người xưa gọi là “hiển” và cái được biểu đạt “vô hạn, đa tri, đa nghĩa” được gọi là “mật”. Khi “hiển mật viên thông” (thống nhất một cách viên mãn) thì biểu tượng trở nên hoàn hảo và nó tạo nên âm vang, một sự cộng hưởng có xung lượng kích thích, gợi cảm và dắt dẫn con người nhập cuộc vào một hướng sở thuộc, cố kết cộng đồng, làm giàu thêm, phong phú thêm, sâu sắc hơn
tâm thức của người bản ngữ theo cách lựa chọn của chính họ1. |